24 tuổi mới lên số một thế giới, chậm hơn hai năm so với Roger Federer. Nhưng bây giờ, Novak Djokovic đã bỏ đàn anh huyền thoại ở lại phía sau.
Một chiều mùa hè 1992, bên ngoài hàng rào trung tâm huấn luyện quần vợt Teniski Klub, nằm cạnh dãy núi Kopaonik, giữa biên giới Serbia và Kosovo, một cậu bé gầy gò đứng quan sát các tay vợt tập luyện. HLV Jelena Gencic, người khi đó phụ trách sản xuất các chương trình văn hóa, nghệ thuật cho truyền hình Serbia, bắt gặp ánh mắt háo hức của cậu bé và mời vào tập cùng. Gencic từng là VĐV quần vợt và bóng ném chuyên nghiệp.
Sau buổi tập, bà nói với cha mẹ cậu bé – những người sở hữu một tiệm pizza đối diện trung tâm quần vợt: "Ông bà đang có một cậu bé vàng ở đây. Khi 17 tuổi, cậu ấy sẽ thuộc top 5 thế giới".
Cậu nhóc đó là Novak Djokovic. Theo Gencic, chưa ai gây ấn tượng cho bà như thế, kể từ sau Monica Seles. Trong sự nghiệp huấn luyện các tay vợt trẻ, Gencic từng tạo ra hàng loạt nhà vô địch Grand Slam, từ Seles tới Goran Ivanisevic, Mima Jausovec và Iva Majoli.
Nhưng tài năng của Djokovic nở muộn hơn dự đoán của Gencic. Năm 17 tuổi, Nole chỉ leo từ 515 tới 128 ATP. Điểm xuất phát không hoàn hảo có lẽ là lý do giải thích điều này. Đầu thập niên 1990, cuộc chiến tranh Balkan làm tê liệt Serbia suốt cả thập kỷ. GDP bình quân đầu người của quốc gia này chỉ là 2.767 USD. Nhiều quả bom từng dội xuống ngay sát khu chung cư mà Djokovic ở với ông nội tại Belgrade.
"Liệu quý vị có sẵn sàng đầu tư cho nó không?", Gencic hỏi bố mẹ Djokovic ngay trước tiệm bánh của họ, thuộc khu du lịch mùa đông trên núi Kopaonik, nơi ông Srdjan – bố Djokovic – làm thêm việc huấn luyện trượt tuyết cho du khách để tăng thu nhập. "Tôi có thể cược cả tiệm bánh này và những tài sản khác cho tài năng của Novak", ông Srdjan trả lời dứt khoát.
Djokovic sau đó tập cùng Gencic sáu năm, trong điều kiện khó khăn của Serbia. Từ những buổi tập đầu tiên, HLV huyền thoại luôn chú ý đến bộ chân, sự tập trung và khát khao chiến thắng của Nole. Khát khao ấy được tiếp lửa từ ông Srdjan, người từng mắng té tát con trai vì cậu bé chỉ ước vào top 20 thế giới, thay vì trở thành số một. Ý nghĩ phải trở thành số một, vì thế, đã theo Djokovic từ những ngày đầu được huấn luyện chuyên nghiệp.